Trên thi thể kia chi chít gai nhọn vẫn còn đang ngọ nguậy, số gai nhọn kia đã bị thợ săn dùng kéo cắt đứt để đề phòng nhân viên y tế bị chúng đâm bị thương.

Mổ ổ bụng ra thì bên trong có một lượng lớn các mô tuyến màu vàng, những thứ này là tuyến sinh dục của nhím biển.

Ngoài những tuyến này ra thì còn có chất lỏng đỏ sẫm tởm lợm, về phần nội tạng vốn có của nhân loại thì đã héo rút lại nhỏ hơn cả nội tạng của gà vịt.

Trên xác người bị giải phẫu truyền ra mùi hải sản đặc biệt thơm ngon làm Ôn Văn có chút buồn nôn, hiện giờ anh cảm thấy rất may mắn vì lúc ở nhà hàng mình đã không ăn số nhím biển kia.

Nhóm bác sĩ kia vừa giải phẫu vừa thảo luận kịch liệt, cho dù là bọn họ thì cũng không có cách nào đối diện với tình trạng bệnh này, nội tạng đã héo rút thành dạng này, cho dù làm thế nào cũng không thể cứu sống nổi.

Vì thế hiện giờ bọn họ chủ yếu bàn xem nên làm thế nào giải cứu những người bị nhiễm bệnh chưa quá nghiêm trọng.

Đơn giản quan sát một hồi thì Ôn Văn rời khỏi khoảng sân, bắt đầu tìm kiếm tài liệu mình cần.

Mặc kệ là Hiệp Hội Thợ Săn ở nơi nào, lúc dựng doanh trại đều có quy định cố định, vì thế Ôn Văn lẻn vào phòng lắp ráp, bắt đầu lén kiểm tra những tài liệu có liên quan tới trận dịch này.

Nhóm bác sĩ kia đặt tên cho dịch bệnh này là hội chứng nhím biển!

Trên gai nhọn của người mắc bệnh có chứa virus đặc biệt, chỉ cần loại virus này tiến vào máu thì cũng sẽ bị nhiễm loại bệnh này, không tìm thấy loại virus này trên người nhím biển hoang dã bên ngoài.

Hiện giờ nhóm bác sĩ đã điều chế ra vaccine phòng bệnh nhưng bệnh nhân bị nhiễm thì tạm thời vẫn chưa có cách nào điều trị.

Người siêu năng có khả năng chống lại loại virus này rất mạnh, hiện giờ chưa từng có người siêu năng nào bị nhiễm bệnh.

Mà tất cả cư dân của trấn Tỉ Dực đều đã bị nhiễm loại virus này...

Chỉ xem số tài liệu về căn bệnh này thôi mà Ôn Văn đã cảm thấy khó chịu, cảm giác này so với gặp nguy hiểm sống chết còn làm anh khó chịu hơn.

Anh thật không tưởng tượng được những con người đang từ từ biến thành nhím biển đó rốt cuộc đã cảm thấy tuyệt vọng như thế nào.

Trước đó Ôn Văn vẫn luôn tránh xử lý loại án này, bởi vì anh không thoải mái với chuyện này, anh thích những vụ án đơn giản thô bạo hơn, chỉ cần đập chết kẻ gây chuyện thì sự việc sẽ được giải quyết.

Nhưng rất nhiều vụ án siêu tự nhiên không dễ dàng giải quyết như vậy, cảnh tượng như địa ngục của trận ôn dịch này mới là trạng thái bình thường khi thế giới trong xâm lấn thế giới hiện thực.

Rất tàn nhẫn, rất chân thực, cũng rất khủng bố!

Trong lúc xem tư liệu bệnh dịch, tâm trạng Ôn Văn rất nặng nề, giống như tiến vào một trạng thái rất kỳ quái.

Đột nhiên Ôn Văn cảm giác được huyệt thái dương mình phình lên, trái tim nảy lên kịch liệt, da hơi đỏ lên, giống như có thứ gì đó từ sâu trong cơ thể mình dũng mãnh trào ra, giống như muốn bùng nổ vậy!

Ôn Văn ngạc nhiên mừng rỡ, này rất có thể chính là dấu hiệu thức tỉnh siêu năng lực!

Nhưng tiếc là dấu hiệu này tựa hồ không đủ, cảm giác đó nhanh chóng tan biến không còn vết tích, xem tiếp phần tài liệu này cũng không khơi dậy nổi kích động của Ôn Văn.

Do dự một chốc thì Ôn Văn đặt phần tài liệu vẫn chưa xem xong kia xuống, xoa trán.

"Tới nơi này tựa hồ là quyết định chính xác, có điều muốn thức tỉnh siêu năng lực thì mức độ kích thích này vẫn chưa đủ, mình nên đi sâu vào thị trấn kia xem một chút."

Vì thế Ôn Văn không chút do dự rời khỏi doanh địa Hiệp Hội Thợ Săn, không xem thêm bất cứ tài liệu nào của hiệp hội nữa.

Hiểu được thứ ở đó thì không thể cung cấp đầy đủ kích thích cho Ôn Văn, không biết mới là kinh khủng nhất.

Tiếp đó Ôn Văn tìm một tấm vải đen bọc mình lại, chuẩn bị tiến vào trung tâm trấn Tỉ Dực.

Ngụy trang một chút thì hơn, diện mạo bình thường của anh sẽ làm đám người bệnh chú ý.

Xung quanh trấn Tỉ Dực là nhóm nhân viên hỗ trợ mặc quần áo phòng hộ, vác súng trên vai, tay cầm khiên đề phòng bạo lực, bao quanh cả thị trấn này lại, không cho phép những người bệnh tùy ý ra vào trấn.

"Xem ra tính lây nhiễm cũng không mạnh, chỉ dựa vào nhân viên hỗ trợ đã có thể trấn áp..."

Có điều rất hiển nhiên, phòng ngự của bọn họ cũng không tới nơi tới chốn, ông cụ mà Ôn Văn đã gặp trước đó chính là người trong trấn.

Tùy tiện tìm một nơi không bị chặn, Ôn Văn dễ dàng lẻn vào trong trấn, vừa vào trong này thì tâm tình của anh có chút u ám, người nơi này đã bị tuyệt vọng bao phủ mất rồi.

Cảm giác tuyệt vọng quá rõ ràng nên cho dù Ôn Văn không dùng thể chất quái vật cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Tâm tình của con người cũng có sức mạnh, một người thì nhỏ bé không đáng kể, nhưng khi mấy nghìn người cùng có một loại tâm tình thì sức mạnh này sẽ khá rõ ràng.

Trong thị trấn không có bất kỳ nhân viên hỗ trợ nào, giống như ông cụ muốn tấn công Ôn Văn, người nơi này có lẽ cũng có dục vọng muốn tấn công người khác.

Bọn họ đã biến thành bộ dáng này, vì thế cũng muốn biến người khác thành như thế.

Ôn Văn cũng không rõ đó là vì virus ảnh hưởng hay vì tuyệt vọng mà làm cho nhân tính trở nên vặn vẹo tăm tối như thế.

Trên đường không quản là đàn ông hay phụ nữ thì đều xách ghế ngồi ở ngoài cửa, tham lam phơi nắng, trên người bọn họ đều có ít hoặc nhiều gai nhọn.

Ở bên cạnh mỗi người đều có một cái thùng nước nhỏ, khi gai nhọn bị khô thì cần xối một chút nước, xem ra khi hóa thân thành nhím biển thì cẩn phải không ngừng xối nước mới có thể duy trì hoạt động.

Nhiều người như vậy ở trên đường chờ đợi tử vong làm trong lòng Ôn Văn có chút buồn phiền, chẳng qua anh đã nhìn thấy số tài liệu kia nên cảnh tượng này không đủ để kích thích anh mà thôi.

Mặc dù đã trùm vải đen nhưng Ôn Văn đi trên đường vẫn làm đám người đang phơi nắng chú ý.

Hai người dân của thị trấn có tình trạng hóa nhím còn nghiêm trọng hơn người bệnh bị tiểu đội chữa bệnh giải phẫu đứng lên khỏi ghế, đi tới chỗ Ôn Văn.

Tay chân của bọn họ đều đã bắt đầu thoái hóa, gai nhọn màu đen thật dài hỗ trợ cho hành động của bọn họ, nơi bọn họ đi qua sẽ lưu lại dấu vết giống như bị dùi đâm thủng.

Xem ra dấu vết mà Ôn Văn nhìn thấy trước đó chính là do những người bệnh đạt tới tình trạng này này lưu lại.

Nhìn thấy gai nhọn đâm tới, Ôn Văn nheo mắt, mũi chân điểm nhẹ một cái nhảy bật lên thật cao, né tránh đòn tấn công của hai người này.

Nhưng anh né tránh tựa hồ đã chọc giận những người bị nhiễm bệnh, người dân trong trấn chậm rãi tiến tới, muốn để gai nhọn đâm trúng Ôn Văn.

Nhưng động tác của bọn họ rất chậm, Ôn Văn có thể dễ dàng né tránh, cho dù nhiều người hơn thì cũng không có cách nào đâm trúng Ôn Văn.

Trốn một chốc lát thì ánh mắt Ôn Văn chớp lóe, sau đó đột nhiên ngừng lại tùy ý một thiếu nữ hóa nhím biển ôm lấy người mình!

Ôn Văn nhẹ nhàng xoa lưng thiếu nữ, tựa hồ đang an ủi thiếu nữ đáng thương này.

Thiếu nữ không có phản ứng gì đối với động tác của Ôn Văn, ôm Ôn Văn một chốc rồi chậm rãi rời đi, trở lại trước cửa nhà tiếp tục phơi nắng.

Mà những người khác cũng bình tĩnh lại.

0.04170 sec| 2405.227 kb